Lối Thoát Nào Cho Con

Đêm, gió lạnh từng cơn thổi qua vai làm nó rùng mình. Căn phòng lặng im khóa chặt, đủ để có một khoảng yên tĩnh bao trùm lấy nó. Cửa sổ vẫn mở. Gió lạnh từng cơn ùa qua khung cửa, tràn vào. Tê tái.Nó nhìn vô hồn vào khoảng không tĩnh mịch trước mặt, chỉ có những cây nhãn đang oằn cong, hất những tán lá xấu xí xuống sân mà thôi. Nó khóc. Oà vỡ. Đôi vai rắn chắc của một thằng con trai mười tám tuổi rung lên bần bật. Chỉ những lúc một mình, nó mới dám khóc, khóc để trào dâng bớt cái đau chỉ mình nó mới hiểu! Đã không biết bao nhiêu lần nó như thế, đau đáu để rồi tự dằn vặt mình, kể từ khi nó nhận thức được mình không phải là một đúa con trai bình thường, mà là một thằng “gay”. Nó sợ hãi và không dám thừa nhận, nó tìm hết bác sĩ tâm lý này đến bác sĩ tâm lý khác. Rồi nó cũng quen và chấp nhận, mặc dù chẳng dễ dàng gì. Nó đã tự hỏi, chẳng biết kiếp trước nó đã làm gì nên tội mà tạo hóa lại trớ trêu đối với nó? Nó sợ ngay cả chính bản thân mình trước tình cảm của nó dành cho tui con trai. Nó thu mình lại như một con ốc thu mình trong vỏ, chỉ một ngày nào đó cái vỏ đó bị vỡ ra và mọi người sẽ biết sự thật. Vì đối với xã hội Việt Nam bây giờ chuyện kỳ thị đối với những người như nó không phải là hiếm. Nó đẹp trai học giỏi, nhà giàu, biết đàn, biết hát,… Hầu như nó là một người may mắn. Tụi con gái cứ hay khen nó, những lá thư tỏ tình nó nhận cũng không phảì là ít. Nó thôi không khóc nữa, đưa tay đóng cửa sổ. Thở mạnh, rồi gập cuốn nhật ký nốt. Thôi, dằn vặt để làm gì khi chẳng thay đổi được chi. Cũng quen rồi! Nó tự nhủ. Khi con người ta chấp nhận được điều gì thì sẽ thanh thản hơn nhiều.

Trưa, cả nhà ngồi ăn cơm vây quần. Nó nhìn mái ấm mình đang có, lại tự nhủ phải cố gắng học tốt hơn để bù đắp lại. Ba vừa xới cơm, vừa nói:

– Thời buổi này không hiểu sao bê đê, bóng gió nhiều thế không biết! Thấy mà phát ói! Sao lại có những hạng người như vậy nhỉ? Trai không ra trai, gái không ra gái, nửa này nửa kia.

Mẹ lắc đầu:

– Kệ người ta ông ơi! Cũng đâu ai muốn. Tụi nó đâu làm gì thất đức đâu mà ông lên án dữ vậy?

– Tại tui không ưa vậy thôi!

Nó cúi đầu không nói lời nào. Từng câu nói của ba như những mũi tên chỉ vào nó. Một cảm giác nghèn nghẹn và tưng tức nơi đáy cổ. Nó nuốt vội miếng cơm cuối cùng trong chén rồi vội đi học. Nó không muốn nghe thêm nữa. Đến trường. Nó ngồi lặng lẽ nơi góc lớp, nhìn tụi bạn, nó lại cảm thấy tủi cho chính mình. Nó đăm chiêu nhìn ra ngoài sân. Nắng lên trải vàng cả góc trường. Thằng bạn thân đến bên cạnh nó từ lúc nào, vỗ vai nó một cái “bốp” rõ to:

– Ê! Làm gì mà mày dạo gần đây cứ như người mất hồn vậy? Thơ thẩn, không thèm giỡn với bọn tao nữa! Sao? Có chuyện gì vậy hay là si tình cô nào rồi?

– Làm gì có! Mày điên quá, chỉ là không thích giỡn, tao mệt, vậy thôi!

Nó nhún vai giải thích. Thằng bạn thân nhíu mày để cố nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra với đứa bạn thân của nó. Chịu! Không nghĩ ra được, nó lắc đầu rồi bảo:

– Tao không biết mày đang có chuyện gì, nhưng tao tin mày sẽ vượt qua được, có gì thì tâm sự với tao. Tao với mày thân quá còn gì. Tự mình cắn xé nỗi đau không phải là cách đâu!

Nó vẫn không nói gì, thả hồn mình theo những suy nghĩ. Nó khẽ “‘ừ” một tiếng thật nhỏ. Thời gian trôi qua nhanh. Nó lao đầu vào học để quên đi chuyện đó. Nó tốt nghiệp với điểm cao, rồi lại đỗ đại học kinh tế. Cuộc đời bình lặng không chút sóng gió. Và rồi nó quen anh. Người học chung với nó lớn hơn hai tuổi. Người đó lo cho nó đủ thứ, đến nỗi có những thứ không cần phải lo, nó cũng được người đó quan tâm. Nó đã bao lần thắc mắc hỏi tại sao anh tốt với nó? Anh chỉ cười và bảo vì anh không có em. Nó yên tâm khi ở cạnh anh. Liên hoan lớp. Anh uống say và nhờ nó chở về. Khi vào nhà, lần đầu tiên anh ôm chầm lấy nó và bảo anh yêu nó. Nó bất ngờ và anh hôn nó. Nụ hôn đầu tiên. Nó nhắm mẳt và chẳng biết nó nghĩ gì, nó xô anh ra và chạy như điên về nhà. Nó rửa mặt đến ướt cả áo. Nó sợ. Nó tránh gặp mặt anh suốt ngày hôm sau mặc dù nó biết, tình cảm mà nó dành cho anh cũng không phải bình thường. Nó về nhà, không khí hôm nay khác hẳn mọi ngày. Một nỗi sợ hãi bao trùm lấy nó. Nó thấy mẹ ngồi trên ghế salon và khóc. Nó hỏi, mẹ nhìn nó, rồi lại bật khóc không nói gì. Nó chạy nhanh lên căn phòng của mình. Ba nó ngồi đó. Khuôn mặt của ông làm nó sợ thật sự. Ông thấy nó, rồi thấy cuốn nhật kí rơi xuống. Nó run lên vì sợ và hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ba nó gầm lên:

– Trời ơi, tao có làm gì nên tội mà sinh ra thằng con như mày hả? Mày là đàn ông con trai không muốn, lại muốn làm cái thứ bê đê dị hợm đó! Đồ bất hiếu! Đồ thằng con trời đánh! Tao cấm mày như vậy…

Và mỗi tiếng hét của ông là những đòn roi trời giáng. Lần đầu tiên ông nổi nóng đến như vậy. Nó khóc thét lên, quỳ xuống dưới chân cha:

– Ba ơi, con xin ba, con lạy ba, con thật sự là không muốn mình như vậy! Con cũng khổ sở lắm… Ba đừng trách con mà ba…

– Mày nói láo! Tao không tin! Thằng con khốn nạn!

Nó cắn chặt môi, gần như chảy máu. Nước mắt cứ chảy hoài hai bên má. Nó khóc vì đau, đau cả thể xác lẫn tinh thần. Vậy là điều nó sợ nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra. Nó đã cố gắng học thật giỏi , thật ngoan ngoãn để có thể bớt đi sự mặc cảm và dằn vặt trong nó. Ba mẹ chưa từng phải phiền lòng về nó vì đi sớm về muộn gì cả. Đánh đã tay, ông đứng đó và khóc. Nó nhìn ông mà chẳng nói được lời nào. Ôngđóng sập cửa. Chỉ còn mình nó trong phòng. Nó lặng im. Nó cười, cười tức tưởi… cười ra nước mắt. Nó có tội? Có tội vì đã sinh ra là một thằng “gay”. Nó không buồn ăn uống và ba nó cũng không kêu. Mẹ rất sợ ba, không dám nói tiếng nào dù bà rất thương con. Tối, nó nghe tiếng gõ cửa. Mẹ đem mâm cơm lên cho nó, cùng chai dầu. Mẹ chậc lưỡi:

– Khổ thân con tôi!

Rồi bà lắc đầu, xoa dầu lên những vết thương cho nó. Nó ăn cơm, nuốt từng hạt một cách khó khăn. Bát cơm chan nước mắt. Nó nằm ngủ và ước sao đó chỉ là một giấc mơ. Ba gọi nó dậy:

– Dậy mà đi học! Ngủ nhiều để mơ về trai nhiều à?

Hầu như bất kì câu nói nào của ông đều đại loại như thế. Ông đưa rước nó, không cho nó đi một mình với lí do sợ nó theo trai. Nó cúi đầu, không nói gì. Nó có nói dối cũng không qua mặt được anh. Anh gặp nó trong trường và ân cần hỏi nó. Và nó đã gục mặt vào vai anh mà khóc. Nó kể cho anh nghe. Anh vỗ nhẹ vào vai và an ủi nó. Anh bảo:

– Cứ khóc đi! Nước mắt là liều thuốc giúp ta vơi đi nỗi buồn…

– Anh ôm nó vào lòng Việc học của nó ngày càng sa sút. Nó không tập trung được. Ba nó nổi giận khi biết kết quả học tập của nó. Ông hết lời chửi mắng:

– Học gì mà học, lo mê trai thì học cái nổi gì? Cái thứ như mày sống chi cho chật đất hả? Uổng công tao nuôi mày…

Nó bước nhanh lên phòng, đóng chặt cửa và quỳ xuống. Nó thật sự không chịu đựng nổi nữa. Nó nghĩ, đã đến lúc phải tự tìm cho mình một lối thoát… Mẹ lên gõ cửa phòng nó để mang cơm lên. Chỉ nhận được là sự im lặng. Bà lo sợ tìm chìa khoá mở cửa. Và bà hét lên. Con bà đang nằm trên giường. Hai chai thuốc ngủ và một chai thuốc trừ sâu nằm trên bàn ngổn ngang. Bà chạy lại và ôm chầm lấy con mà lay. Lạnh ngắt. Nó đã tắt thở. Ba nó run run nhìn xác thằng con. Mẹ nó khóc giàn giụa:

– Chỉ tại ông hết! Nó có làm gì nên tội? Nó ngoan, nó hiếu thảo, học giỏi, nó dù sao cũng là con mình mà…

Xung quanh nó là rất nhiều hình. Hình chụp nó với ba mẹ năm một tuổi, hai tuổi, rồi lớn dần lên theo năm tháng. Trong ảnh, nó cười rạng rỡ, hạnh phúc. Nó chết, mà tay vẫn nắm chặt chúng. Hình như nó đã thấy ấu thơ hiện về? Ba nó cầm tờ giấy của nó để lại trên bàn. Những dòng chữ đều đặn, đôi chỗ bị lem vì nước mắt:

Ba mẹ kính yêu!

Con biết con ra đi thế này là bất hiếu với ba mẹ. Con vẫn chưa làm tròn bổn phận của một người con… Ba ơi, con xin lỗi ba nhiều lắm! Con đã nhiều lần tự trách mình, sao lại sinh ra như thế. Con biết, ba la con nhưng ba rất đau lòng… Con và nhiều người gay khác trong xã hội, ai cũng đều phải che giấu như vậy đó, bởi vì khi sự thật phơi bày, cái nhận được là sự hắt hủi, là cái ghê sợ mà thôi. Mẹ ơi! Trong nhà mẹ thương con nhất, có gì mẹ cũng nói con nghe và con cũng vậy. Con biết mẹ sẽ rất đau lòng khi con ra đi. Nhưng mẹ à, để con đi, cho con một lối thoát… Nếu có kiếp sau, con xin báo hiếu cho ba mẹ và đừng là gay nữa. Con thương ba mẹ lắm. Con lại nhớ tới hồi nhỏ, con cứ đòi ba cõng trên lưng và hát cho con nghe đến khi con ngủ, ba nhớ không ba? Con hay nghịch ngợm, có lần bị té xỉu, ba mẹ đã lo cho con đến mất ngủ… Con hạnh phúc vì đã được sinh ra, được làm người lành lặn, so với bao người, con đã rất hạnh phúc. Mười tám năm qua là mười tám năm hạnh phúc nhất của con. Trời dạo này lạnh, ba mẹ nhớ mặc áo ấm nha. Con đi nhưng sẽ luôn mong cho ba mẹ mạnh khoẻ…

Đứa con bất hiếu!

Ông làm rớt bức thư xuống đất, ôm chặt xác thằng con và khóc nức nở. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, mẹ nó thơ thẩn như người mất trí, cứ ở trong phòng của đứa con cả ngày. Ba nó chỉ biết lắc đầu và đau xót. Anh, bạn bè, thầy cô hay tin sửng sốt, đau lòng. Thằng bạn thân rốt cuộc cũng hiểu! Vậy là nó đã tự mình cắn xé nỗi đau…Tất cả xảy ra quá nhanh và không ai ngờ tới. Chuyện nó là gay ai cũng biết và chỉ có sự thông cảm, xót xa…

Vậy là nó đã đi tìm cho mình một lối thoát. Hôm nay là nó. Ngày mai sẽ là ai nữa? Những người như nó, đến bao giờ, họ sẽ không cần tìm một lối thoát như vậy?

Xa lắm…