Viết cho ta những ngày còn thơ dại…
Ta đã từng yêu lắm những chuyện tình cổ tích, những bộ phim lãng mạn và những tiểu thuyết trữ tình. Ta yêu cái đẹp đến trong từng hành động nhỏ nhoi lúc trái tim ta vẫn lang thang lạc lối trong những thứ mà ta luôn lầm tưởng là vĩnh cửu. Ta yêu cái sức quyến rũ ma mị và hoang hoải khi dâng cả thế giới này cho một người, một sức quyến rũ kết tinh từ muôn vàn vết cắt ta đã nhận được sau bao lần đổ vỡ. Ta yêu cái cảm giác cho nhau mượn một bờ vai, giữ cho nhau một hơi ấm để hai con tim nhịp nhàng cùng nhau đến từng hơi thở bước qua những tháng ngày chông gai trong cuộc sống.
Rồi lớn lên, ta lại yêu những điều thực tế. Ta yêu những đóa hồng và những ánh nến, những chai rượu vang đỏ nửa vơi nửa cạn nằm chờ người đến bên những thanh sô-cô-la đen đắng, nhưng lại ngọt. Ta yêu những bản nhạc không lời nhưng đầy ắp những chất chứa, những trầm ngâm giữa giông bão cuộc đời đã qua, như viết chỉ cho riêng tâm hồn ta khờ dại. Rồi ta lại yêu từng góc phố vắng tênh sau một ngày xô bồ, chật vật. Ta yêu những nơi đôi bàn chân chai sạn đã cùng một người bước qua, nơi mà sâu thẳm trong những ký ức chơi với ta níu kéo còn sót lại, những phút giây như tưởng lại đặt tên nhau lên trên từng nỗi đau, và nỗi nhớ. Ta yêu những đêm ngồi kề vai nhau trên cát, hay trên xe sát biển, nắm tay nhau để cùng lặng ngắm mặt trăng vàng tan trên biển lung linh và nghe tiếng sóng tung mình đập vào đá vỡ tan thành muôn ngàn bọt trắng. Và ta yêu, chỉ đơn giản là yêu.
Lớn hơn một chút ta lại yêu những quãng nghỉ gấp gáp giữa bề bộn cuốc sống. Ta yêu những giây phút bước một mình trên con đường quen thuộc, lắng nghe tâm hồn ta lên tiếng, “ngày mai sẽ tốt hơn thôi :-).” Ta yêu những phút giây bất chợt giật mình nơi ngõ vắng như có ai đem tất cả những ký ức khi xưa gói gọn trong vài giây ngắn ngủi để vẽ lại trước mắt ta; những giây phút nhỏ nhoi, sống động và chân thật để ta có thể được một lần nữa sống với chính mình. Cũng nơi này, giờ này, cảnh cũ nhưng ta đã mới. Ta mỉm cười trên sự bồng bột, ngây thơ và cố chấp của tình yêu tuổi trẻ mà chính ta cứ nghĩ mình đã đủ khôn, đủ lớn. Ta bất giác cố kiếm tìm một một bóng hình, miên man chờ đợi những phút giây thoang thoảng mùi vị quen thuộc của hạnh phúc. Hai mắt ta long lanh. Ta nhấp nháy mắt như để gạt đi những giọt nước mắt gần như khô cạn vì mệt mỏi. Rồi ta lại bước. Ta để quá khứ ngủ quên ở một góc nhỏ trong tim, nhưng có lẽ ta sẽ không bao giờ nhìn về nó nữa. Ta chỉ nhớ ta đã từng yêu, và ta đã từng mơ. Ta đã từng bất chấp mặc bao người nói khờ. Nhưng gồng gánh bao nhiêu cho đến khi sức tàn lực kiệt thì cũng chỉ quay về chân thành bên căn phòng nhỏ bơ vơ.
Ta cũng yêu say đắm những cơn đau. Ta yêu những lần trong tay nhau, ta tan rã. Ta yêu những nhọc nhằn khẽ buông bên những khúc tự tình cho những cái kết ta từng trải, dẫu có ngang trái. Ta yêu những ngọt nhạt đầu môi, những lời hứa dễ lãng quên và những đêm tối mơ hồ, lạc lõng. Ta yêu những nỗi đau bất thành văn, những tuyệt vọng chưa từng có trong sách vở; nhưng ta biết cả đời này ai cũng đã trải qua. Và ta còn yêu nhiều lắm. Ta yêu cái cảm giác hụt hẫng, chới với khi bỗng mất đi cái vẫn luôn dựa vào mình, hay cái ta vẫn luôn thường dựa vào. Ta yêu nụ cười mà chính ta đã đánh mất chỉ để giãy giụa trong những giọt nước mắt bởi những tổn thương của một cuộc tình ngây dại. Nhưng không, ta không yêu bản chất của nỗi đau. Cái ta yêu là những bài học đằng sau mỗi lần vấp ngã, những vị ngọt đê mê che lấp những sự thật đắng chát hay đơn giản chỉ là những hoài niệm đã từng khắc ghi trong ta, nơi ta một thời tưởng chừng là hạnh phúc. Ta vẫn luôn tự bảo: “Lần sau, lần sau nhất định ta sẽ giữ chắc hơn…”
Nhưng ta biết ta hôm nay sẽ không bao giờ là đủ. Ta đứng một mình trong công viên ngắm nhìn từng chiếc xe hối hả chạy qua làm chông chênh từng ánh đèn vàng nặng trĩu. Ta cũng đã từng như họ, đã từng chạy, đã từng lo lắng. Trong ánh sáng cô quạnh của màn đêm như nuốt chửng sự náo nhiệt vốn có lúc ban ngày, ta bước lê thật dài, thật chậm. Vội vàng chi những bước chân lẻ loi? Dẫu ta đã đã mơ, đã mộng, dẫu muôn ngàn lần ta đã để tâm hồn mình rỉ máu khi bước đi thật nhanh và vấp ngã trên con đường đời trơn trợt, ta vẫn cố chấp, ta vẫn yêu.
Ta chỉ biết rằng, cho dù có ngàn lần đau nữa thì lý trí này, con tim này vẫn chỉ muốn đắm chìm trong những cơn say không hồi kết. Đã qua rồi những phút giây ngờ nghệch. Đã qua rồi cái thời yêu thương vụng dại. Trong ta bây giờ chỉ còn sự mạnh mẽ để có thể nhặt nhạnh lại từng mảnh ký ức tan vỡ mà khi xưa ta đã nhiều lần khờ dại trao đi. Nhưng dù sao đi nữa ta cũng vẫn sẽ yêu như ngày nào. Có thể là ngu ngốc thêm một lần nữa. Có thể là khờ dại thêm một lần nữa. Hay, đau thêm một lần nữa? Nhưng ta vẫn sẽ luôn tin vì ta biết rằng, có những thứ ta muốn lại nằm ở những bến bờ thật xa xôi; nhưng nếu không có can đảm để đi, ta sẽ không bao giờ tới được…